Chúng ta có thể quay ngược thời gian được không?

Thời gian: 09/12/2025 Tác giả: Tam Dương Nhiệt độ: 90906℃

  Người ta thường nói, khi thua cuộc mới học được cách trân trọng, nhưng khi muốn trân trọng thì đã quá muộn, không còn cơ hội nữa.

  Anh nghĩ nếu không nghĩ đến, anh nghĩ nếu không nhắc đến thì những ký ức buồn đó sẽ dần lành lại, nhưng vô số ngày đêm anh vẫn luôn nghĩ đến em, nghĩ đến việc em nắm lấy đôi tay nhỏ bé của anh và dạy anh bước đi khi em còn nhỏ. Bàn tay to của em vốn ấm áp và hơi thô ráp, nhưng bây giờ anh muốn nắm lấy bàn tay to lớn của em lần nữa, nhưng anh không thể nắm hay nắm được nữa.

  Mỗi khi thức dậy, nước mắt luôn tuôn trào. Tôi đưa tay ra định lau chúng lần nữa nhưng không thể lau đi những giọt nước mắt vô tận. Thật ra, tôi muốn mỉm cười và hỏi: “Bố ơi, ở thiên đường xa xôi bố có ổn không?”

  Anh luôn nghĩ mình mạnh mẽ, nhưng phải đến khi em rời xa anh, anh mới nhận ra trái tim mình như một mảnh thủy tinh mỏng manh, chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ và không bao giờ lành lại được nữa.

  360 ngày đã trôi qua kể từ ngày em ra đi nhưng mọi kỷ niệm, mọi thứ dường như vẫn còn đọng lại trong ngày hôm qua.

  Bạn mỉm cười và nói với tôi: “Nhìn em gầy đi, ăn nhiều vào nhé”.Khi bố nói điều này trước đây, con luôn phản bác rằng: Bố ơi, bố không hiểu rằng con gái nên ăn ít mới đẹp.Nếu có thể quay ngược thời gian, nhất định tôi sẽ nghe theo lời khuyên của bạn và ăn nhiều hơn, nhưng tôi biết mình không bao giờ có thể quay lại được.

  Tôi từng cảm thấy sự chia ly đó đã ở rất xa tôi, xa đến mức tôi không thể chạm tới được từng ngóc ngách, cho đến khi bị căn bệnh hành hạ và nằm cuộn tròn trên mặt đất, đau đớn tột cùng. Mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ giọt, ngưng tụ thành từng đống. Bạn đã rơi vào im lặng như thế này. Khi con được đưa đến bệnh viện, mẹ nghe thấy bác sĩ lắc đầu với mẹ, cuối cùng thở dài nói: “Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi”.Hồi nhỏ tôi không biết câu này có ý nghĩa gì. Tôi cứ kéo mẹ và hỏi mẹ dạo này bố tôi thế nào. Mẹ tôi không nói nên lời, ôm miệng khóc lóc thảm thiết. Chỉ khi đó tôi mới nhận ra rằng bạn đã rời đi.

  Mãi rất lâu sau tôi mới biết chị bị bệnh nhưng chưa bao giờ đi khám. Bạn được cho dùng thuốc Trung và thuốc Tây mỗi ngày. Đôi khi mẹ thấy mẹ con thức dậy lúc nửa đêm và vừa khóc vừa pha thuốc cho con. Mãi đến khi lớn lên tôi mới biết bạn mắc bệnh ung thư.

  Tôi tự hỏi liệu mọi chuyện có thay đổi nếu bạn đến bệnh viện điều trị sớm hơn vào thời điểm đó hay không, nhưng tôi biết đã quá muộn.

  Sau khi bạn rời đi, cả gia đình đều thay đổi và trở nên vô hồn. Em trai tôi mới một tuổi, còn chưa biết gì. Anh ấy thường cười toe toét với tôi và thường đòi em ôm tôi. Tôi không biết lúc đó tôi như thế nào. Mặt tôi ngày nào cũng đầy nước mắt, mắt tôi đỏ hoe và sưng tấy vì khóc. Ngay cả mẹ tôi cũng vậy. Vào thời điểm đó, lần đầu tiên tôi trải nghiệm ý nghĩa của việc ra đi. Hóa ra chia tay lại đau khổ đến vậy. Đó là lần đầu tiên tôi trải nghiệm cái chết là gì. Hóa ra cái chết rất gần nhưng lại rất xa với tôi.

  Nếu có thể quay ngược thời gian, xin hãy cho tôi một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của mình. Chắc chắn tôi sẽ không còn cố chấp và nghịch ngợm như trước nữa. Tôi sẵn sàng ở bên cạnh bạn và trải qua những năm tháng tươi đẹp trên thế giới này.

  ----Bài viết lấy từ Internet, đọc thêm văn xuôi/tiểu luận/thơ/cụm từ, đồng thời xuất bản các bài báo và tác phẩm trên trang văn bản!

Tuyên bố: Nội dung bài viết này được người dùng Internet tự phát đóng góp và tải lên, trang web này không sở hữu quyền sở hữu, không chỉnh sửa thủ công và không chịu trách nhiệm pháp lý liên quan. Nếu bạn phát hiện nội dung vi phạm bản quyền, vui lòng gửi email đến: [email protected] để báo cáo và cung cấp bằng chứng liên quan, nhân viên sẽ liên hệ với bạn trong vòng 5 ngày làm việc, nếu được xác minh, trang web sẽ ngay lập tức xóa nội dung vi phạm.