Dù tôi có làm gì thì bạn cũng luôn không hài lòng.Ít nhất một điều tốt có thể làm tôi vui cả nửa ngày.
Tôi không bận tâm rằng bạn không quan tâm đến tôi. Điều tôi quan tâm nhất là bạn luôn giữ thái độ thù địch với tôi. Bạn là người thân của tôi à?
Tôi không biết, tôi không nói dối, bạn luôn khiến tôi cảm thấy xa lạ, có lẽ tôi cần hơi ấm quá, nên dù bạn có làm đủ mọi chuyện với tôi, tôi cũng không bận tâm, tôi không phải là người như tôi. Cô ấy có vẻ là một cô gái rất mạnh mẽ và lạc quan.Tôi cũng muốn có cùng một gia đình và sự quan tâm như những người bạn đồng trang lứa của mình. Tôi không muốn cái gọi là “người thân” này nói đến nhưng lại luôn làm những việc khiến tôi buồn, đau đớn.
Tôi yêu gia đình tôi rất nhiều.Tôi yêu tất cả các thành viên trong gia đình mình, nhưng tiếc thay, bạn dường như không yêu tôi nhiều như vậy. Tôi rất thất vọng.
Tôi luôn dùng thước đo bên trong của mình để đo xem người khác trông như thế nào, nhưng tôi luôn không nhìn thấy mình trong gương.
Tôi nghĩ tôi không cần thiết phải làm hài lòng bạn nữa, vì làm hài lòng bạn sẽ chỉ dẫn đến thái độ khinh thường hơn.Tại sao tôi vẫn tự hạ nhục mình?
Tôi muốn trở nên mạnh mẽ, để người khác cần đến mình, và tôi sẽ không còn dựa dẫm vào ai nữa, kể cả “người yêu”
Xin hãy tha thứ cho tôi, tôi là một kẻ điên với những vết thương vĩnh viễn không thể lành được.
----Bài viết lấy từ Internet / Yêu đời, lời yêu (text station www.wenzizhan.com)