Tôi cứ bước đi và tôi không biết đường.
Ngã tư đường phố rõ ràng rất quen thuộc nhưng tôi không thể gọi tên.
Không hiểu sao tôi chợt nghĩ đến khuôn mặt của ai đó
Biển người mênh mông nhưng lưng họ đều giống nhau đến thế
Tôi nghi ngờ liệu tôi có còn nhớ bạn không
Đã lâu lắm rồi em mới lại bước vào giấc mơ của anh
Chỉ là đến một lúc nào đó tôi chợt nhớ ra
Dường như có vị ngọt trong chút đắng
Dường như từ lâu tôi đã quên mất con gái khi còn trẻ là thế nào
Có lẽ khi nhớ lại, tóc tôi sẽ bạc đi.
Mọi thứ luôn trở nên cằn cỗi vô tình
Một ngày nọ tôi nhìn mình trong gương và không thể nhận ra chính mình
Hình dáng của ai cuối cùng đã lốm đốm trong chiếc đồng hồ cát của thời gian?
Tôi lùi lại và bên hông tôi vẫn như cũ.
Nhưng tôi cảm thấy như mình đã mọc nấm mốc dưới ánh mặt trời
Không ai đến gần tôi và tôi không biết phải làm phiền ai.
Sau tất cả, chúng ta vẫn bị thời gian lãng quên
Người nhớ về quá khứ không thể quay lại
Cho đến khi ký ức hơi ngả vàng
Chúng ta không còn là những vết thương gắn liền với nhau
----Bài viết được lấy từ Internet