Tôi quên mất đã bao lâu rồi chúng ta chưa nắm tay nhau
Khi tôi đến ngã tư, không ai nắm tay tôi.
Nhìn những khuôn mặt xa lạ lướt qua trước mặt tôi
Tôi luôn có cảm giác như mình đã đi đến tận cùng thế giới ngay khi quay người lại.
Tôi đang đứng trên một biên giới xa lạ
Nhưng tôi lại vô tình gặp được khuôn mặt quen thuộc của em
Anh khao khát những ngôi sao trên bầu trời của em
Bạn có thể ở lại với tôi cho đến khi bình minh
Tôi đã quên mất lúc đó em nhất quyết đòi rời đi
Tôi chỉ nhớ mình đã kìm nước mắt như thế nào để không rơi
Và bây giờ em đã hóa thành ký ức và hòa vào biển cả
Làm cách nào để dừng việc tua lại vô tận này?
Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi không muốn chia tay bạn.
Bởi vì tôi không thể chịu đựng được việc làm nhau buồn như vậy
Nhưng đã bao nhiêu lần tôi đọc nó trong đầu rồi?
Bạn chưa từng nghe đến con lắc nhưng bạn vẫn đếm nó cho tôi
Tôi phải dũng cảm đến mức nào mới có thể bình tĩnh và bình tĩnh?
Ngắm cảnh quen thuộc không làm mờ mắt
Tôi đã tưởng tượng ra mười ngàn khả năng cho bản thân mình
Tôi chỉ không ngờ rằng thời gian sẽ đưa chúng tôi đến những biên giới khác nhau.
Những ngón tay ngày xưa giờ đây đang nắm chặt ở ngã ba đường
Một người quay sang trái và người kia quay sang phải mà không nhìn lại.
Có lẽ cả hai chúng ta nhìn lại và chỉ lỡ mắt nhau
Và điều tôi đã nói từ đó trở đi là vĩnh cửu là sự kết thúc.
----Bài viết được lấy từ Internet