Chuyện quê hương

Thời gian: 09/12/2025 Tác giả: Tam Dương Nhiệt độ: 824104℃

  Không có vẻ đẹp của thiên nhiên ở thành phố nhộn nhịp, và thậm chí còn có ít sự yên bình và tĩnh lặng hơn ở thành phố nhộn nhịp. Nỗi nhớ sâu thẳm của tôi vẫn là bóng xanh cỏ non quê hương, chim chóc tụ tập, côn trùng ếch nhái ríu rít, dòng sông hát vui, mây bay trên đầu, gió nhẹ vuốt ve mặt.

  Vào mùa xuân hè, quê hương tôi như bừng sáng sức sống mãnh liệt. Những hàng liễu đung đưa trong tư thế chuyển động. Những cánh đồng xanh và những bông lúa mì bồng bềnh trong gió. Ở vùng núi xa xa, hoa cải khắp nơi thơm ngát, say lòng người. Cây cầu cũ trông mỏi mệt dưới nắng. Bầu trời trong xanh, gió nhẹ và mây nhẹ.Ngay khi đi một chặng đường dài, trải qua ngàn sông núi, trở về quê hương, lại rơi vào vòng tay quê hương, tôi lại hôn lên nỗi nhớ sâu thẳm.

  Ở quê tôi không có những tòa nhà hoành tráng, không có xe cộ tấp nập, không có sự hối hả ồn ào nơi thành phố náo nhiệt, không có tiếng hò hét của các tập thể gánh hàng dựng sạp, không có ngựa kéo. Ở quê tôi không có sự sang trọng nhưng ở quê tôi lại có cảm giác sâu sắc về tuổi tác. Trăng quét qua, nét lãng mạn sau khi giặt là nỗi nhớ trôi theo năm tháng không bao giờ mất đi. Nàng là người dẫn đường cho tôi không bao giờ lạc lối trong giông bão, là nơi trú ẩn ấm áp khi tâm hồn mệt mỏi không tìm được đích đến.

  Trời đã chạng vạng và tôi đang đi bộ xuyên rừng bồ câu với hành lý nặng nề của mình. Khi bước qua con đường rừng bồ câu, toàn thân tôi tràn ngập sự yên bình đã mất từ ​​lâu. Tôi không lạ gì khu rừng này. Tôi có cảm xúc mạnh mẽ đối với khu rừng này. Mỗi cây cỏ đều chứng kiến ​​tuổi thơ tôi lớn lên. Đó là thiên đường hạnh phúc nhất tuổi thơ của tôi, nó cô đọng ký ức không thể phai nhòa bằng những cảm xúc của tôi, ủ thành vò rượu xưa theo đường thời gian.

  Tôi nghe ông già nói rằng Pigeon Grove đã chôn giấu rất nhiều câu chuyện từ xa xưa. Nó có mối quan hệ mật thiết với quê hương. Mảnh đất quê hương có mối tình không chia cắt với Bồ Câu Rừng.Rừng bồ câu là ngôi nhà rộng lớn của chim bồ câu. Mỗi đầu hè, khi màn đêm buông xuống, hàng nghìn con chim bồ câu từ mọi hướng bay về và khu rừng này đã trở thành tổ ấm của chúng.

  Khi tôi còn nhỏ, Pigeon Grove là nơi tôi và bạn bè thường lui tới.Vào buổi tối, tôi chạy về phía bầu trời đỏ rực của mặt trời lặn và chơi trong rừng bồ câu trong vài giờ. Mỗi lần về nhà, mẹ đều cằn nhằn tôi. Điều cô ấy lo lắng không phải là tôi chơi bao lâu mà là khu rừng về đêm, nơi luôn có nhiều thú dữ. Vì vậy mẹ tôi đã cảnh báo tôi không được ở lại quá lâu sau giờ học và phải về nhà khi trời tối.

  Quê hương và rừng, rừng như chiếc ô ở quê hương. Vào thời tổ tiên, quê hương đã trải qua một trận mưa lớn. Dân làng bị bao vây bởi cơn mưa lớn. Cơn mưa lớn mang đến tin dữ tàn khốc cho quê hương. Sau khi trải qua trận thiên tai này, quê hương đã được rừng bồ câu bảo vệ. Trong những năm bụi bặm, nó đã trải qua nhiều mùa xuân, hạ, thu, đông.Những ngôi nhà bằng tường đất và gạch, cùng những cánh rừng xanh tươi tốt là khung cảnh đẹp nhất của quê hương tôi.

  Bên bờ cầu cổ, nước tràn ngập những thân hình đẹp đẽ chảy về phía xa. Dòng sông nhỏ này đã ngày đêm gắn bó với quê hương tôi.Bao năm mưa gió nó đã trở thành huyết mạch của quê hương tôi. Tôi không biết nó từ đâu đến, cũng không biết nó sẽ chảy ra biển ở đâu, nhưng tôi biết nó nuôi dưỡng mọi sự sống ở quê hương tôi. Nói chính xác hơn, đó là mẹ quê hương, nuôi dưỡng chúng tôi lớn lên, nuôi bao thế hệ người dân quê hương bằng dòng sữa ngọt ngào.

  Ở quê tôi có một ngọn núi đá tên là Núi Đại Bàng. Nhìn từ xa, nó trông uy nghiêm và bá đạo, giống như một con đại bàng, tạo dáng như sắp cất cánh.Nó dang rộng đôi cánh, nhìn lên bầu trời xa xăm và trông như đang cất cánh và bay nên có tên như vậy. Dưới chân núi là cánh đồng lúa mì trải dài bất tận.Khi gió thổi qua, những bông lúa non lắc nhẹ đầu, gợn sóng trong gió.Những đám mây trên bầu trời giống như một đàn cừu, luôn chạy theo những họa tiết có hình dạng và kích cỡ khác nhau.

  Núi Đại Bàng là biểu tượng của quê hương, truyền cảm hứng cho nhiều thế hệ trẻ. Họ đã nghĩ về một con đại bàng từ khi còn nhỏ.Dù trong sự nghiệp hay trên con đường gập ghềnh trong tương lai, họ đều phải có niềm tin của đại bàng và tinh thần dũng cảm để bay cao không nói lời thất bại. Khác nhau về chiều dài và thay đổi theo từng ngày, những kỷ niệm không thể tách rời giữa tôi và quê hương hiện lên trong tâm trí tôi một cách rõ ràng và lặng lẽ.Có quá nhiều cảm xúc nặng nề. Dù năm tháng có giặt giũ thế nào đi chăng nữa, điều đọng lại trong tôi vẫn luôn là tình yêu sâu sắc của tôi dành cho cô ấy.

  Câu Chuyện Quê Hương, câu chuyện của nó, là một bức tranh phong cảnh lốm đốm và nhảy múa, một quan niệm nghệ thuật về cảnh hoàng hôn nối liền biển và trời. Không ai có thể hiểu được vẻ đẹp của nó chứ đừng nói đến sự cô đơn và vinh quang của nó. Đây là quê hương của tôi và nó không bao giờ cạnh tranh được với sự thịnh vượng. Đấu tranh, nó tham lam một mảnh yên tĩnh mà không chống lại thế gian. Nó không theo đuổi danh vọng và giàu sang. Nó thích giấu kín những câu chuyện của mình một cách sâu sắc trong những năm tháng trôi qua.Nó thích lặng lẽ nhìn bằng ánh mắt hiền lành, chờ đợi từng kẻ lang thang quay về và ôm lấy nó thật nồng nhiệt.

  Em về, quê hương, kỷ niệm và quá khứ tuổi thơ, trở về trong vòng tay ấm áp của anh. Tôi không còn là đứa trẻ chơi đùa trong rừng bồ câu thuở nhỏ, cũng không còn là đứa trẻ đuổi theo ánh hoàng hôn trên núi Đại bàng. Tôi không phải là một chàng trai xua đuổi côn trùng và ếch nhái dưới ánh trăng trên cánh đồng lúa mì. Tôi đã trưởng thành trong quá khứ và hiện tại trên con đường rửa tội của thời gian. Với sự thành công và niềm vui, và với niềm đam mê này, tôi đến thăm các bạn, để lắng nghe những câu chuyện của các bạn và nhìn thấy lòng tốt của các bạn.

  Quê hương, em là khúc ca không bao giờ tan biến trong đời anh. Bạn là nhân chứng cho sự trưởng thành của tôi. Em là đích đến mà anh không bao giờ quên khi tâm hồn mệt mỏi. Em là niềm tin mà anh đã tạo dựng trong những thăng trầm của cuộc đời và sẽ không bao giờ sụp đổ. Sự dịu dàng của bạn Đó là sự ấm áp trong trái tim tôi có thể xuyên qua tâm hồn tôi. Chính em là người đã dìu dắt anh, người từng cố chấp và bối rối, đi sau thời gian. Tôi đã quen đọc truyện của bạn và tôi nhớ cách bạn bước đi phía sau thời gian. Quê hương, em là mối ràng buộc sâu sắc nhất trong trái tim anh.

  Thanh Phong gốc: QQ, 394402588

Tuyên bố: Nội dung bài viết này được người dùng Internet tự phát đóng góp và tải lên, trang web này không sở hữu quyền sở hữu, không chỉnh sửa thủ công và không chịu trách nhiệm pháp lý liên quan. Nếu bạn phát hiện nội dung vi phạm bản quyền, vui lòng gửi email đến: [email protected] để báo cáo và cung cấp bằng chứng liên quan, nhân viên sẽ liên hệ với bạn trong vòng 5 ngày làm việc, nếu được xác minh, trang web sẽ ngay lập tức xóa nội dung vi phạm.